Chương 20 Thiên Mỹ rụt rè ngồi xuống ghế rồi khẽ hỏi: - Xin hỏi vị lão gia bên trong ngài muốn ta đàn thế nào ạ? Bên trong một lúc sau mới có người từ từ bước ra. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người không cao lắm, không, phải nói là khá thấp. Toàn thân mặc quần là áo lượt sang trọng, dáng vẻ khoan thai quyền quý. Khuôn mặt người này lại không có điểm gì nổi bật, mắt nhỏ, cánh mũi hơi to, hàm bạnh, nước da hơi xanh. Vừa nhìn thấy Thiên Mỹ người đó tỏ vẻ hài lòng nói: - Quả như ta biết, dung nhan rất khá, có chút gì đó mới mẻ. Vừa rồi cô dám xưng “ta” với ta sao? Quả đúng là tiện tì to gan, chỉ là một ả đào hát mà dám xưng “ta” sao? Thiên Mỹ nhẫn nhịn, “đứng dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu”: - Tiện nữ không dám, xin hỏi ngài muốn tiểu nữ đàn bài nào? - Ngươi có thể đàn được những bài gì? - Thực ra tiện nữ chỉ đàn được đúng ba bài Thanh ca”, “Ngọc lân xuân”, “Nam thiên”. - Ha ha, ngươi chỉ đàn được có 3 bài như vậy mà cũng đi đánh đàn cho người ta nghe, thật nực cười. Ta tuy là người yêu quý cái đẹp nhưng cũng là người quý trọng cái tài. Ngươi nói đi rốt cuộc ngươi có tài gì xuất chúng khiến cho ta suy nghĩ. Nếu không ngươi ở lại hầu hạ ta một đêm ta sẽ cho ngươi về. Thiên Mỹ giật mình, tự thấy kẻ này thật hống hách không coi ai ra gì nhất định là quan cao quyền thế, biết đâu lại là sâu mọt triều đình. Nhưng nếu không tìm được cách nào chẳng lẽ phải trao thân cho hắn, sau một hồi im lặng suy nghĩ, Thiên Mỹ mạnh dạn nói: - Sao tiện nữ biết được lão gia sẽ giữ lời, ta biểu diễn xong ngài sẽ trọng chữ tín mà cho ta đi? - Cô có tài năng khác có thẻ biểu diễn, vậy biểu diễn đi ta sẽ cho cô đi. - Tiện nữ biểu diễn xong ngài không cho đi thì sao? - Tất nhất định sẽ giữ lời nếu cô thuyết phục được ta. - Tiện nữ không tin. – Thiên Mỹ quyết định đánh một keo với hắn. - Ngươi không biểu diễn thì ta sẽ …- hắn nói rồi thì toan xán đến. Thiên Mỹ hoảng hốt lùi lại: - Ngài làm bậy ta sẽ la lên đó. - Cô cứ la thoải mái không sao hết. - Ngài vừa nói trọng tài hơn sắc, xem ra thì ngài cũng chỉ là kẻ lừa đảo. – Thiên Mỹ có biết chút võ nhanh nhẹn. Thấy Thiên Mỹ to gan nói càn, người đàn ông đó lại càng tức giận lao tới. Thiên Mỹ lại khích bác: - Ngài không quân tử, ngài chỉ nói mà không giữ lời. Thấy ông ta định gọi người bên ngoài vào Thiên Mỹ lại hô: - Ngài không bắt nổi một cô gái phải nhờ người khác giúp đỡ, để lộ ra ngoài chẳng phải bị chê cười sao? Ngươi đuổi ta chạy, cứ như vậy vài vòng thấm mệt. Trong lúc giằng co Thiên Mỹ còn bị mất xé một bên vạt áo. Hắn lên tiếng trước: - Xem ra cô không phải cô nương yểu điệu bình thường … ta chỉ đùa với cô thôi, nếu thực sự muốn bắt, ta đã cho người bắt cô rồi. - Tiện nữ biết, tiện nữ nghĩ xem ra ngài cũng còn chút nghĩa khí còn xót lại nên tiện nữ mới thoát được. – Thiên Mỹ vuốt đuôi hắn. - Hừ, cô giỏi lắm nói đi rốt cuộc cô muốn biểu diễn thế nào, ta tin cô sẽ làm được nên mới nhún nhường đó. - Ta không dám chắc ngài giữ lời, ngài đưa cho tiện nữ một tín vật, ta dấu đi, đến lúc đó dù xảy ra việc gì, tiện nữ đều có thể tìm cách đi kiện ngài. Ngài nói xem vậy được không? - Được ta đồng ý, ta không tin ta lại thua cô. – Nói rồi hắn đặt một miếng ngọc bội lên bàn. Thiên Mỹ nghĩ “miếng ngọc bội hình long rất tinh xảo người có được miếng ngọc bội này chắc chắn không phải chỉ là quan gia bình thường. Mà khoan đã, hình rồng chỉ có vua chúa mới có, có thể nào hắn chính là…?” - Tiểu nữ biểu diễn xong mà ngài hài lòng có thể xin ngài giúp tiện nữ một việc được không? - Ta chấp nhận. – Hắn hứng thú ngồi xuống uống trà. Thiên Mỹ bảo hắn cô phải chuẩn bị rồi buông rèm trong buồng xuống, cô vội vàng tìm nơi cất dấu miếng ngọc làm tin, không thể để hắn tìm ra. Xong xuôi Thiên Mỹ cởi lớp áo bên ngoài, thả mái đọc dài vẫn còn có ánh màu đỏ ra. Kẻ quyền quý đó vừa nhìn thấy Thiên Mỹ thì tò mò nhưng cũng không nói gì, định chờ xem cô sẽ làm gì. Thiên Mỹ nói: - Tiểu nữ sẽ vừa đàn, vừa hát, vừa múa một bài mà ngài chưa từng nghe qua. - Được. Thiên Mỹ bắt đầu đàn tiếng đàn réo rắt, bài Thiên Mỹ đánh chính là “Hiệp Kiếm Tình”, bài nhạc trong game Võ Lâm Truyền Kỳ cô đã chơi từ thời cấp 3, hồi đó Thiên Mỹ rất thích bài này, cả ngày cô ngân nga hát. Do cũng hiểu chút về cách đánh đàn cơ bản Thiên Mỹ phối hợp với đàn khá nhuần nhuyễn, giọng hát nhẹ nhàng, ánh mắt biểu cảm lay động lòng người, chỉ đáng tiếc cô hát gì quả thực hắn không thể nào hiểu hết. Nhưng nhờ có âm nhạc và giai điệu hay hắn đã nhẹ nhàng thưởng thức một cách thư thái. Nhưng chỉ đến một phần hai bài Thiên Mỹ bắt đầu lỡ một hai nhịp đánh vì bài này cô mới đánh thử có một lần. Nhanh chóng chuyển sang phương án 2 đó là nhảy múa. Thiên Mỹ vừa hát vừa múa. Một lần nữa phối hợp cũng rất nhuần nhuyễn, đôi tay nâng lên tựa như hứng từng giọt sương mai, bước chân nhịp nhàng chuyển động theo, chân khẽ nhún người khẽ xoay, ánh mất hướng theo tay, đây là những động tác thường thấy trên phim cổ trang. Thiên Mỹ đã được học một lần về vũ đạo nhưng đó là nhảy hiện đại. vì vậy khả năng vũ đạo có hạn. Cô nhanh chóng xoay vài vòng uyển chuyển rồi kết thúc bằng động tác giơ một tay lên cao, một tay từ từ đưa xuống kèm theo ánh mắt chuyển động, đôi chân bắt chéo khẽ nhún cuối cùng là quay ra mỉm cười ngọt ngào. Tuy nhận ra đây là những động tác chưa thuần thục cũng khá vụng về nhưng sự mới lạ trong ca khúc và động tác múa thật sự rất thu hút. Sau khi Thiên Mỹ kết thúc vị khách xem vẫn còn khá bàng hoàng rồi kết thúc bằng động tác gập quạt khen “hay”. Sau đó người đó bình phẩm: - Bản nhạc lạ tai ta chưa nghe bao giờ, tuy khả năng đánh đàn chưa nhuần nhuyễn, điệu múa của cô nương ta cũng chưa từng thấy cô múa cũng hơi vụng về nhưng nó khá hợp với bài nhạc. Cái hay nhất đó là giọng hát thực sự lay động lòng người. - Đa tạ ngài đã khen tặng, ta tự thấy hổ thẹn. - Có điều này ta thắc mắc, ngôn ngữ cô nương hát hơi giống tiếng Hán, có đoạn cô nương ta có thể hiểu nhưng có đoạn lại chẳng hiểu gì, rốt cuộc đó là tiếng vùng nào? - À … đó là tiếng của dân tộc tiện nữ, thực ra tiện nữ sinh ra ở vùng Tây Bắc nên tiếng nói có ảnh hưởng một chút từ người Hán tuy nhiên không hoàn toàn. – Thiên Mỹ nhịn cười “ngươi hiểu được mới là lạ đó, ta chỉ hát theo vốn đâu hiểu gì” Người khách nghe nhạc đi qua đi lại rồi gắp quạt lại và nói: - Ngọc bất trác bất thành khí *! Ngươi rất có tài đó, ngươi có muốn theo ta không? Ta sẽ tạo điều kiện cho ngươi bộc lộ khả năng. Ngọc bất trác bát thành khí: ngọc không mài dũa thì khó thấy hết được giá trị và vẻ đẹp. - Tiện nữ không dám, xin ngài để tiểu nữ ở đây để học hỏi thêm nhiều ở các bậc tiền bối trong quán trà. - Được vậy mai ta lại đến tìm ngươi. – Người đó định bỏ đi. - Khoan đã…tiện nữ còn có điều muốn cầu xin. - À phải rồi, ngươi muốn ta đáp ứng điều gì? - Tiện nữ muốn ngài hãy cứu một người. Đó là đại nhân Trần Nguyên Trác, người đó có ơn cứu mạng tiện nữ. (Thiên Mỹ đã nghe Phạm Chính dặn trước về vị đại nhân đó) Hắn nheo mắt đánh giá Thiên Mỹ rồi có vẻ không hài lòng vì yêu cầu của cô hỏi: - Ta không biết người đó, ta cũng không tài giỏi có thể cứu được ông ta. - Tiện nữ biết ngài là ai, cầu xin ngài hãy giúp đại nhân, quả thật đại nhân bị oan… Hắn tức giận quát: - Ngươi quá thông minh rồi đó, tốt nhất ở đây tập luyện đi đừng can dự nhiều việc như thế. – Nói rồi hắn hất tay áo bỏ đi. p/s: bài "kiếm hiệp tình" rất hợp với chương cuối truyện
Chương 21 Trần Kiệt và Phạm Chính sau khi tới quán trà nghe được sự việc từ một người trong nhóm hát thì rất sốt ruột lập tức đi khác nơi hỏi thăm về Thiên Mỹ. Khi đến gần nơi có người chỉ là quán trọ sang trọng thuộc bậc nhất trong thành thì nhìn thấy một 5 người vừa bước ra gồm một người đàn ông thấp ăn mặc sang trọng và 5 người tùy tùng đi theo, có 2 người cao lớn rất giống miêu tả của người trong quán trà Thu Cúc. Phạm Chính giật mình ghé tai Trần Kiệt nói nhỏ điều gì đó, Trần Kiệt không suy nghĩ nhiều liền chạy như bay tới quán trọ. Vừa đến nơi thấy người của hắn đang đứng ngoài một phòng trọ tầng hai đang có ý định sốt ruột đi xuống. Trần Kiệt nhanh chân lên tới đó, hắn ta hoảng hốt lắp bắp: - Đại ca…Thiên Mỹ cô nương… - Đủ rồi, mau tránh ra! – Trần Kiệt gầm lên rồi phi như bay, đập mạnh cửa phòng bật ra. Vừa vào đến nơi thấy Thiên Mỹ vẻ mặt thất thần ngồi trên giường nhìn mình, quần áo xộc xệch, áo ngoài bị rách một miếng bị ném sau lưng, tóc thả tung có phần hơi rối Trần Kiệt đau lòng chạy đến chua xót hỏi: - Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Thiên Mỹ chán nản trả lời: - Huynh còn mặt mũi đến đây sao? Hỏng rồi! – Nói rồi mệt mỏi ghé đầu xuống gối. Trần Kiệt không kìm được phẫn nộ nắm lấy tay Thiên Mỹ nói: - Thiên Mỹ là ta có nỗi với cô trước, ta không bảo vệ được cô, ta cũng không thể giết người trả thù được cho cô, ngài ấy…ta không thể. – Trần Kiệt khẽ ngưng giây lát rồi tiếp tục: - Thiên Mỹ lấy ta nhé, dù có việc gì xảy ra ta sẽ che chở nàng, ta có lỗi với nàng., ta sẽ chịu trách nhiệm. Thiên Mỹ thấy hắn thay đổi như vậy lúc đầu sửng sốt, lúc sau không khỏi buồn cười. Nhưng tự nhiên cô muốn thử xem lòng thành của hắn đến đâu, cô hỏi: - Dù có chuyện gì xảy ra huynh vẫn muốn ở bên ta sao? Nhưng huynh không có tình cảm với ta vậy huynh lấy ta về chỉ vì tránh nhiệm ta còn gì là hạnh phúc nữa. - Tình cảm? Ta chưa từng thấy ai lấy nhau phải có tình cảm, chẳng phải chỉ cần hai bên phụ mẫu đồng ý và có sính lễ, bà mai là được sao? Thiên Mỹ tức giận “đúng là kẻ ngốc mà”: - Huynh không có chút tình cảm yêu thương nào cho ta thì sao ta có thể trao thân cho huynh được chứ, ta còn chưa tìm thấy đường trở về sao có thể gặp phụ mẫu của ta được chứ! - Ta không hiểu chuyện yêu thương cô nói là gì, nhưng khi thấy nàng gặp phải chuyện ta thật sự đau lòng, sốt ruột đến phát điên, ta thực sự chỉ muốn bảo vệ che chở nàng. Hôm qua khi thấy nàng khóc ta đã biết bản thân đã phụ nàng, ta biết ta … ta không biết mình muốn nói gì nữa. Thiên Mỹ xin nàng hãy tin ta chân thành. Thiên Mỹ bị những lời nói đơn giản, mộc mạc của hắn làm cho cảm động. Đã biết bao người từng yêu cô, cô đã trải qua hai mối tình ngắn ngủi thời học sinh và đại học. Nhưng họ đều là những người cho Thiên Mỹ cảm thấy họ thuộc lòng những câu tình cảm, họ nói yêu mà không hề suy nghĩ. Thiên Mỹ chia tay hai người đó cũng chỉ vì nhận ra họ không hề yêu cô thật lòng. Thiên Mỹ cũng biết mình có rung động trước Trần Kiệt đáng ghét nhưng đó liệu có đủ trở thành tình yêu? Thiên Mỹ đứng lên, quay lưng về phía Trần Kiệt, mắt khẽ hạ mi, rồi nói: - Thực ra huynh không cần làm thế, ta không sao hết, chỉ là ca múa, đánh đàn một bài thôi không có chuyện gì xảy ra hết cả. Còn ta nói hỏng rồi đó là do ta đã cầu xin giúp vị đại nhân nhưng không thành. Trần Kiệt có vẻ không tin lắm, sợ Thiên Mỹ nghĩ mình không chân thành nên nói dối cho hắn yên lòng: - Dù thế nào thì ta cũng thực sự có thành ý muốn kết tóc se duyên cùng nàng, ta không hề gượng ép bản thân. Thiên Mỹ, chiếc vỏ ốc mà nàng cần ta chưa tìm thấy được. Nhưng nếu nàng không chê thì có thể rởi khỏi kinh thành với ta. Ta vẫn sẽ cứu giúp những người dân nhưng ta không muốn can dự vào việc quan trường nữa. Nàng theo ta, ta sẽ giúp nàng tìm được vỏ ốc trở về nhà được không? Thiên Mỹ hít sâu một hơi rồi nói: - Được. – sau đó cô tiến đến chỗ giấu ngọc bội rồi cầm mang theo. Phạm Chính đứng ngoài cửa không hề lên tiếng, nghe những lời Trần Kiệt nói hắn vừa cảm động vừa buồn bực không thể diễn tả, nhìn thấy Thiên Mỹ bước ra thì cười nói: - Cô không sao là tốt rồi. Thực ra chuyện của đại nhân ta đã tìm được cách lo liệu rồi, bắt một cô gái như cô làm vậy thật không phải. - Huynh cũng hiểu ra được điềm đó à, nam nhi như huynh không tự thấy mình hổ thẹn sao, hừ. – Thiên Mỹ nói xong buồn bực bỏ đi. Phạm Chính nghe xong câu trách của Thiên Mỹ cảm thấy trào lên một nỗi chua xót trong lòng, lẳng lẳng đi theo. Thiên Mỹ viết vài dòng gửi từ biệt cho vị khách đặc biệt cô vừa tiếp rồi đặt chiếc ngọc bội vào, gửi lại cho chủ quán Thu Cúc, ba người nhanh chóng trở về ngôi nhà nhó ở ngoại thành mà trước kia Thiên Mỹ từng ở đó.
Trần Kiệt và Thiên Mỹ quyết định rời khỏi kinh thành. Thiên Mỹ đặc biệt thiết kế chiếc xe ngựa theo ý của mình. Khoang xe rộng rãi có một vách gỗ ngăn giữa có thể kéo ra kéo vào để ngủ trên đường khi gặp được đường núi. Khi vách kéo ra hai người có thể ngủ hai bên rất yên tâm. Ở dưới xe có để một ngăn chứa lương thực, xoong, đồ đựng, nước uống đi xa không cần lo lắng. Trong xe có mấy chỗ treo đồ đạc, hai bên có hai cánh cửa sổ hất ra bên ngoài mở, dưới gầm xe để trang phục để thay. Vì chiếc xe khá cồng kềnh nên phải để hai con ngựa trở xe. Thiên Mỹ hết sức hài lòng với sản phẩm của mình, sau khi thợ làm xong cô lập tức đi khoe Trần Kiệt và Phạm Chính. Trần Kiệt từ sau lần tỏ rõ tình cảm của mình với Thiên Mỹ đã dịu dàng với cô hơn nhiều, Trần Kiệt cảm thấy mình đã không phải với Thiên Mỹ nên giờ có phần nhún nhường hơn, nhưng với những sản phẩm ngốc nghếch cô làm ra thì không khỏi nhíu mày: - Nàng làm ra cỗ xe gì kỳ quái như vậy? Thiên Mỹ thấy Trần Kiệt hỏi thăm đặc biệt hứng thú, miệng nói, tay dẫn dắt quảng cáo sản phẩm mình làm ra cực kỳ phấn khích. Cô nói xong một hơi dài, luôn tay luôn chân, mặt mày biểu cảm làm Phạm Chính không khỏi buồn cười. Thiên Mỹ nói xong còn tự thấy khô cổ, vuốt vuốt yết hầu rồi hỏi: - Các huynh thấy sao? Phạm Chính cười lớn nói: - Ha ha, Ý tưởng rất hay nhưng ta sợ xe này đi đường núi gặp nguy hiểm, đi vào làng thì sẽ gây chú ý. - Cái đó huynh yên tâm, ta đã… - Thôi thôi cô không cần giải thích thêm đâu, ta chóng mặt lắm rồi. Trần Kiệt huynh thấy sao? Trần Kiệt nhíu mày suy nghĩ nãy giờ thấy Phạm Chính hỏi vậy thì miễn cưỡng trả lời: - Ta thấy khổ thân hai con ngựa. – Nói rồi Trần Kiệt quay lưng đi vào. - Phạm Chính lắc đầu: “Trần Kiệt à, Trần Kiệt à, từ bao giờ huynh lại chiều Thiên Mỹ như vậy chứ”, sau đó lắc đầu, quay lưng theo vào. Chỉ còn lại mình Thiên Mỹ tiếp tục ngắm ngía cỗ xe xem còn điểm nào chưa ưng ý.
Ba người nghe tin trong kinh thành đã có một người quyền cao chức trọng treo giải cho ai tìm được một cô gái có mái tóc đỏ, dáng người cao, hành nghề đàn hát nói giọng Bắc, vậy là Thiên Mỹ vội vàng lên đường để tránh phiền phức. Mọi việc đã chuẩn bị xong, Trần Kiệt và Thiên Mỹ từ biệt Phạm Chính để lên đường vào nam ra bắc, ngày chia tay quả thực có chút bịn rịn. Phạm Chính lên tiếng trước: - Hai người đi nhớ phải bảo trọng, ta không thể bỏ lại lão gia ở đây, Trần Kiệt huynh thật may mắn có thể đi khắp nơi thưởng thức của ngon vật lạ lại được ở cùng người đẹp. Khi quay lại đây nhất định phải chuẩn bị đặc sản mỹ vị cho ta đó. - Huynh nghĩ rằng bọn ta chỉ đi cho vui thôi sao, đặc sản mỹ vị của huynh sao ta có thể mang về tận kinh thành được. – Trần Kiệt nói. - Phải đó. – Thiên Mỹ nhắc nhở. - Trần Kiệt ta có chuyện cần nói riêng với Thiên Mỹ một chút, huynh có tiện… Tất nhiên Trần Kiệt hiểu ý và lui đi. Hoàn chương 21
Chương 22
Trần Kiệt đi rồi, Phạm Chính lặng lẽ cúi đầu hỏi cô: - Thiên Mỹ, chúng ta…vẫn có thể kết giao bằng hữu chứ? - Tất nhiên rồi. – Thiên Mỹ mỉm cười giờ cô đã không so đo tính toán gì với Phạm Chính nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết. - Sau này ta mở một quán ăn, cô sẽ đến giúp ta được không? – Phạm Chính rất vui vì Thiên Mỹ đã bỏ qua chuyện trước đây. - Ta sẽ đến giúp huynh phần ăn còn phần làm thì ta không giúp được gì rồi, hì! – Thiên Mỹ vui vẻ nhận lời. Phạm Chính hôm nay có vẻ lúng túng hơn mọi ngày cuối cùng anh ta cũng nhìn thẳng vào Thiên Mỹ và lên tiếng: - Thiên Mỹ, ta thực sự có cảm tình với cô, ta rất hy vọng cô cũng cho ta cơ hội như Trần Kiệt để có thể dành tình cảm cho cô? Thiên Mỹ khá bất ngờ trước lời tỏ tình thẳng thắn của Phạm Chính, nhưng cô lại không do dự liền lắc đầu: - Xin lỗi huynh, ta không thể. - Ta cũng không hiểu vì sao giữa ta và Trần Kiệt cô lại tin tưởng anh ta hơn? Rõ ràng trước đây cô không hề tỏ ra quý mến Trần Kiệt? Thiên Mỹ cũng không hiểu nổi mình, cô suy nghĩ trong chốc lát cũng không hiểu vì sao mình lại thích Trần Kiệt hơn? vì sao lại tin tưởng Trần Kiệt hơn? Cuối cùng cô nói: - Ta không biết vì sao, ta chỉ thấy ngay từ đầu Trần Kiệt tuy không đối xử tốt với ta lại hay bắt bẻ đấu khẩu với ta, nhưng lại rất chân thật không hề nói dối ta, tự nhiên ta có một sự tin tưởng nhất định với anh ta. Còn huynh… ta luôn coi huynh là bằng hữu tốt, nhưng khi biết huynh tiếp cận ta vì mục đích khác, ta thật sự thất vọng, ta thấy như mình bị phản bội và gần như mất sự tin tưởng với huynh. Nhưng huynh yên tâm giờ ta không trách huynh nữa, nhưng tình cảm của huynh ta xin nhận. Phạm Chính cười buồn rồi nói: - Nhưng cô cũng không hề nói đồng ý lấy Trần Kiệt? Thiên Mỹ cười nói: - Huynh đừng nói là thấy vậy huynh cho rằng người ta có tình cảm là huynh nên tỏ tính đó nhé? – Ngưng giây lát, Thiên Mỹ thở dài nói tiếp. - Ta không thuộc về nơi này, ta vẫn còn muốn trở về, ta không định sẽ lấy ai trong hai huynh đâu. Như bị Thiên Mỹ đoán trúng, Phạm Chính chỉ cười gượng hai tiếng rồi hít thật sâu và nói: - Thôi trời cũng không còn sớm hai người lên đường thôi, Văn Sơn hiện đang đi làm chút việc ở tỉnh ngoài không về từ biệt hai người được. Sau này gặp lại. - Sau này gặp lại. – Thiên Mỹ vui vẻ từ biệt. Hai người ra ngoài thấy Trần Kiệt đang cẩn thận kiểm tra lại xe và ngựa lần cuối. Trần Kiệt vẫy tay từ biệt Phạm Chính, chiếc xe ngựa nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt ra ngoài cổng thành.
Thiên Mỹ và Trần Kiệt bôn ba trên chiếc xe ngựa tiến về phía nam. Trên đường đi gập ghềnh khó tránh, Thiên Mỹ ban đầu không quen đang phải dừng lại nôn thốc nôn tháo mất lượt mỗi lần như thế Trần Kiệt lại dừng xe vỗ lưng, lấy nước cho cô uống, hỏi cô còn đi được không. Thức ăn trên xe còn khá dư dả nên hai người không lo lắng nhiều, thập chí còn chia cho những người dân nghèo gặp trên đường. Ban đêm Thiên Mỹ kéo vách ngăn của xe hai người ngủ hai bên mở cửa sổ cho không khí lưu thông, ánh trăng dọi vào hít thở không khí trong lành mà dần dần chìm vào giấc ngủ. Hôm đầu tiên ngủ, Thiên Mỹ khá căn thẳng, tuy có vách ngăn nhưng không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ lại thêm muỗi đốt khá nhiều. Khác với Thiên Mỹ, Trần Kiệt lại bị không gian bí bách trong xe khiến anh ta khá khó chịu cuối cùng bảo Thiên Mỹ ngủ trong xe còn bản thân mang võng ra ngoài treo lên hai thân cây gần đó ngủ. Thiên Mỹ vội nói: - Huynh như vậy sao được, trong xe muỗi đã nhiều như vậy, ra ngoài làm sao mà ngủ nổi. - Nàng đừng bận tâm, ta quen với cảnh này rồi, mỗi cần đi đều là Văn Sơn và ta ngủ bên ngoài xe cả, nàng bị muỗi đốt chi bằng dùng thảo dược này bôi lên, tuy hơi khó ngửi nhưng có thể tránh muỗi đến gần, lại giảm ngứa rất tốt. Thiên Mỹ “a” lên rồi nhận lấy bình thuốc thảo dược cũng không biết là gì nhưng có thể đuổi muỗi, trị ngứa thì tốt quá. Trong xe quả thật khó chịu có thể ra ngoài ngủ đúng là tốt hơn nhiều. Hơn nữa hai người ngủ hai góc thì thật an tâm hơn. Thiên Mỹ thở phào rồi nằm xuống ngủ. Trần Kiệt không làm gì Thiên Mỹ thậm chí còn chăm sóc cô rất cho đáo khiến Thiên Mỹ hết sức cảm động. Thực ra số ngày họ ngủ rừng núi cũng không quá nhiều, vào trong thành, trong làng thì đều thuê chỗ trọ để ngủ. Thiên Mỹ thường kể cho Trần Kiệt nghe về nơi mình sống, kể về sự tự do thoải mái ở đó, còn nói rằng nơi này cũng vậy thật tốt biết bao, Trần Kiệt chỉ hỏi cô: - Sống ở nơi đó vui như vậy sao nàng lại tới đây? - Ta đâu tình nguyện tới đây, cũng không biết vì sao tới nơi này, đến giờ chẳng phải ta đang tìm cách trở về sao? Trần Kiệt không nói gì chỉ từ từ đánh xe ngựa, một lúc sau anh ta lại hỏi: - Chỗ nàng ở rốt cuộc là ở đâu? Nước ta đâu có nơi nào như thế, ta đã từng vào nam ra bắc nhiều rồi, ngẫm lại chưa có chỗ nào tốt như vậy. Thiên Mỹ nghẹn họng, đúng là ở đây là cùng một nước sao có thể có nơi như vậy. Cô không trả lời Trần Kiệt mà hỏi sang chuyện khác: - Huynh không tìm thấy người có vỏ ốc đó sao? giờ chúng ta vào nam chẳng phải là càng xa kinh thành càng khó tìm được nó rồi. - Có điều này ta thực sự không hiểu, sao nàng lại tin rằng có chiếc vỏ ốc đó sẽ trở về được nhà? Vỏ ốc đó có điều gì thần bí sao? Thiên Mỹ nhăn mặt quay đi tự cấu vào tay “Thiên Mỹ à, Thiên Mỹ sao nói chuyện nào không nói lại nói chuyện này, giờ thì giải thích sao đây”. Thấy biểu hiện lạ lùng của Thiên Mỹ, Trần Kiệt càng sinh nghi, Thiên Mỹ rốt cuộc từ nơi nào đến? Thiên Mỹ nhanh chóng giả bộ say xe nhức đầu rồi chui vào xe nằm.
Thiên Mỹ và Trần Kiệt dừng chân tại một làng ở Nghệ An, nghe dân tình kể lại nơi đây quán lớn phụ trách ở xa, trong làng có một phú hộ giàu có thường cho dân thuê đất đai, trâu bò làm mướn, nhưng vì quay đây nghèo đói, thiên tai liên miên, tiền thuế đóng xong chẳng đủ ăn nên nhiều nhà nợ từ đời này tới đời khác. Trong làng cứ 3 hộ lại có một hộ nợ nần làm thuê cho nhà phú hộ, cơm chẳng đủ ăn nhưng không biết phải làm sao vì xưa nay có vay có trả đã thành quy luật, nhưng nghèo đói quanh năm họ không thể nào thoát khỏi vòng luẩn quẩn. Cái chính ở đây là nhà phú hộ tai quái, ác độc, cho vay nặng lãi, thường hay cho người đến đánh đập đòi tiền nợ, bắt con cái các hộ phải bán thân làm mướn để trả nợ. Dân tình oán thán chẳng biết kêu ai, quan thì xa, mà dẫu có báo quan cũng chẳng giúp được hết vì vùng này nghèo khó quan không kiếm chác được gì của dân nên thông đồng bao che cho phú hộ làm càn. Trần Kiệt và Thiên Mỹ càng nghe càng xót xa, càng hận lũ người quyền cao chức trọng một tay che trời. Trần Kiệt dự tính đêm nay sẽ trèo tường vào trong nhà phú hộ lấy của chia dân nghèo. Thiên Mỹ không hề phản đối, nhận làm nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài. Đêm đến hai người theo kế hoạch định sẵn, Trần Kiệt vào trộm đồ, Thiên Mỹ đánh xe chờ ở ngoài. Mọi việc tiến triển hết sức thuận lợi, Trần Kiệt cầm một bọc to trèo ra, Thiên Mỹ nhanh nhẹn đánh xe tới tiếp ứng, hai người bỏ trốn sang làng bên, vào tiệm cầm đồ đổi số đồ vật lấy tiền và gạo. Ngày hôm sau khi quay trở lại làng, phú hộ đang đau lòng vì số của cải bị mất không tìm được trộm lại ra sức ép dân đóng tiền để bù vào. Thiên Mỹ càng thấy càng tức. Đêm đó hai người mang tiền và gạo chia đều cho các nhà nghèo trong làng, ai cũng được một đĩnh bạc, một bao gạo trắng nhỏ để trước nhà. Sáng hôm sau hai người rời đi, thấy những khuôn mặt vui vẻ cảm tạ trời đất của người dân mà thấy hết sức tự hào. Phú hộ biết chuyện nhưng không biết ai là kẻ chủ mưu nên tức giận không có chỗ xả giận liền lăn ra ngã bệnh. Thiên Mỹ lần đâu tiên cảm thấy đi ăn trộm không phải lúc nào cũng xấu, giúp được người dân cô thấy rất thoải mái vui vẻ, nhất thời quên luôn ý định muốn trở về. Hai người đi từ từ rời khỏi làng, Thiên Mỹ cảm thấy khoan khoái trong lòng, cô thấy đây là lần vui vẻ nhất từ lúc về cổ đại đến giờ, tâm trạng còn thoải mái hơn khi cô biểu diễn lần đầu tiên thành công. Vừa đi Thiên Mỹ không ngừng kể lại chiến tích và mắng chửi tên phú hộ độc ác cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Trần Kiệt không phải lần đầu tiên làm việc này nhưng khi thấy Thiên Mỹ vui vẻ vậy anh ta cũng chỉ biết cười theo hưởng ứng, tâm trạng khác hẳn trước đây. Đây là lần đầu tiên Thiên Mỹ thấy Trần Kiệt cười tươi như vậy, trái tim cô bỗng đập nhanh một nhịp, nhìn Trần Kiệt hiền lành với nụ cười ôn hòa, tươi sáng Thiên Mỹ đã thực sự lung lay? Hoàn chương22 Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_8 Phan_9 Phan_10 end Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK